Cuộc đời là một chuyến hành trình
人生とは?
Theo như Wowy, cuộc đời mỗi người, mình là nhân vật chính, thời gian là một cuộc hành trình…
人生はいつも旅になぞらえられる。
人は人生という旅路を、地図もなく歩いている。
誰でもそうだし、それが人間としては自然な姿である。
人生に地図などあるわけがない。
なのに、人は、人生の地図を持とうとするのが常だ。
暗闇の中を歩くのが不安で仕様がないのだ。
迷ってしまったときの恐怖を想像したくないからだ。
Cuộc đời luôn được ví như một chuyến hành trình.
Trong hành trình đó, mỗi chúng ta bước đi trên những con đường khác nhau mà không hề có tấm bản đồ chỉ đường nào cả.
Đó là điều hoàn toàn tự nhiên.
Con người có lẽ ai cũng vậy thôi, làm gì tồn tại cái gọi là bản đồ cuộc đời kia chứ.
Ấy thế mà, người ta vẫn luôn mong muốn, vẫn luôn cố gắng sở hữu cho riêng mình một tấm bản đồ như vậy.
Phải chăng là vì họ cảm thấy bất an khi phải mò mẫm bước đi trong bóng tối.
Hay vì họ không muốn tưởng tượng ra nỗi sợ hãi mỗi khi lỡ bước lầm đường.
そして自分の地図には、人生の設計図としてわがままな道程が記されている。
三十歳までには結婚し、三十五歳頃には二人の子供を持つ。
四十歳には課長になり、五十歳までになんとか部長に昇進する。
Trên tấm bản đồ tưởng tượng ấy, những con đường cố hữu luôn được người ta vẽ ra, và họ coi đó là một “bản thiết kế” của cuộc đời họ.
- … Kết hôn trước 30 tuổi.
- Khoảng 35 tuổi thì phải có hai đứa con.
- 40 tuổi được làm trưởng ban.
- Và bằng mọi giá lên chức trưởng phòng trước tuổi 50…
人生の地図に描かれた道を、その通りに歩むことができるなら、そんなに楽なことはない。
一度も脇道にそれずに、ただまっすぐに歩くことができるのなら、人は何も悩まなくても済むだろう。
そんな人生を送る人間は、おそらくこの世に一人もいない。
もしそういう人間がいるのだとしたら、それはその人間の人生ではない。
その人生は他人から与えられたものに過ぎない。
Cứ thế tiến bước trên con đường mà tấm bản đồ ấy vạch ra, cũng chẳng sung sướng gì.
Có lẽ con người ta sẽ chẳng cần phải ưu tư, phiền muộn nếu có thể cứ đi thẳng tuột được như thế mà không hề một lần rẽ vào lối đi khác.
Nhưng chắc trên thế gian này không có ai như thế, dù chỉ một người.
Giả sử có đi chăng nữa, thì đó không phải là cuộc đời của một con người.
Đó chỉ là thứ được mang lại bởi người khác thôi.
五十歳のときには部長になっている。
これは今という現在地から見た目標であろう。
目標を持つことはもちろん大切なことだ。
しかし、その目標へ辿り着く道は決して一本ではない。
五十歳という現在地に立ったとき、もし部長になっていなければどうするのか。
一枚の地図しか持っていない人、あるいは決して地図を書き変えようとしない人は、そこで人生の現在地を見失ってしまうだろう。
「今、自分はこの場所にいるはずなのに、全く違う所に来てしまった」と、そんな思いにとらわれてしまい、行くべき道も見失ってしまうのである。
Trở thành trưởng phòng ở tuổi 50, đây là mục tiêu ở hiện tại.
Việc có một mục tiêu đương nhiên là rất quan trọng, nhưng con đường để hoàn thành mục tiêu ấy ắt hẳn không phải chỉ có một.
Khi bạn 50 rồi mà vẫn chưa lên chức trưởng phòng thì sẽ thế nào đây?
Người mà chỉ khư khư một tấm bản đồ, hoặc nhất quyết không chịu thay đổi tấm bản đồ cuộc đời, có lẽ sẽ đánh mất chỗ đứng hiện tại.
Họ bị cầm tù trong suy nghĩ “mình giờ lẽ ra phải ở chỗ này chứ, ấy thế mà sao lại ra chỗ nảo chỗ nào thế này!”,
dần dần họ cũng mất luôn hướng đi, không biết phải bước tiếp ra sao.
地図を持たない人生が不安であるならば、地図を持てばいいだけのことだ。
しかし、その一枚の地図にこだわってはならない。
常に現在地を確認しながら、どんどん地図を書き変えていくことだ。
Nếu lo lắng khi không có bản đồ, vậy chỉ cần trang bị là xong. Nhưng không được quá phụ thuộc vào chỉ một tấm bản đồ đó. Hãy luôn vừa nhận định vị trí hiện tại của bản thân, đồng thời cũng nhanh chóng vẽ lại nếu cần.
少し脇道に入ってしまったのなら、その脇道を歩いてみればいい。
無理をして元の道に戻ろうとしても、余計に迷うだけだ。
脇道を歩いているうちに、いつの間にか元の道に戻ることもあるだろうし、また別の大通りに出会うこともあるだろう。
人生には数えきれないほどの道があることを知っておいたほうがいい。
今いる場所さえしっかりと認識できていれば、人はどんな道だって歩いていくことができるものだ。
Nếu lỡ đi vào một lối nhỏ, hãy cứ thử bước đi xem sao. Dù có cố gắng quay về con đường cũ một cách vô vọng, cũng chỉ lạc càng thêm lạc mà thôi. Đôi lúc khi đang dạo bước trên lối nhỏ ấy, từ lúc nào không hay, ta quay trở về con đường cũ. Hoặc cũng có thể ta sẽ gặp một đại lộ khác rộng lớn hơn. Chúng ta nên biết trước một điều là trong đời có vô số con đường đến mức nhiều không thể đếm xuể. Chỉ cần nhìn nhận rõ ràng vị trí hiện tại của chính mình, thì dù là trên con đường nào đi nữa, ta cũng có thể tiến bước.